Tình Nước, (thơ) tập 1.

Chính khí ca.

 

Việt Nam linh sử viết ngàn chương,

Chính khí hiên ngang mở rộng đường.

Đỉnh Bắc ra oai lừng bốn bể,

Bến Nam ân đức trải muôn phương.

Tài trai đem sánh cùng non nước,

Chí cả thi gan với chiến trường.

Xương trắng tiền nhân xây đất mẹ,

Máu hồng con cháu giữ quê hương.

20-7-1978

 

Hịch

Cứu Nước

Đầu làng trống,
cuối thôn chiêng,
Cây cỏ nước Nam như nghìn mũi giáo.

Muôn vạn binh,
trăm ngàn mã,
Thét tiếng loa cho Tống, Hán bay hồn.

Vầng nguyệt tỏ,
Ánh dương soi,
Sánh cùng nước Việt muôn đời hùng vỹ.

Nay:

Dòng sử Tiên Long bỗng gặp cơn nguy biến,
Vận nước nhà lâm nạn cộng phỉ hại dân.
Người trong nước đã muôn phần lao khổ,
Lại cánh cánh bên lòng cái hoạ ngoại xâm.

Thế cho nên:

Chiêng hồi trống thúc.
Nào hỡi Tiên Long,
Như ngàn con sóng,
Thách với đại dương,
Đọ gan trời đất,
Chị ngã xuống, em đứng lên,
Dẹp cho tan lũ cộng Hồ buôn dân bán nước.
Mẹ phất cờ, Con ra trận,
Quét cho sạch bọn bành trướng ra khỏi biên cương
Người trong nước, Kẻ ngoài biên,
Quyết đưa biển cả núi cao về an bình thái lạc.

Bởi gương xưa:
Tiền nhân ta, một thước kiếm xây nền đế nghiệp.
Dựng xã tắc, lấy Nhân Nghĩa yên định muôn dân.
Cuộc mở nước như ngọn thuỷ triều trong trời đất,
Dẫu hưng vong, vẫn lẫy lừng giữa chốn trời đông

 Năm qúy Mão ( 43) đuổi Tô Định,
Sử nhà Nam ghi tạc công đức Nhị Trưng.

 Dáng anh hùng, thân nhi nữ,
Bờ sông Hát ngàn thu còn nghi ngút khói hương.
Đất Thái Bình, (Giáp Tý 544) sinh Nam Đế,
Dòng sử Việt thêm một lần vạn thế lưu danh.
Cờ Thiên Đức, lầu Vạn Thọ,
Mở hội anh hùng Việt Quốc Vạn Xuân.

 Vạn Xuân, vạn Vạn Xuân,
Lúc khua chiêng, khi đánh trống,
Trăm vạn mã, ngàn chiến thuyền,
Ngô Vương giữa Bạch Đằng (938) như ngàn con sóng bạc.
Tiếng quân Nam, trong gío bão.
Thế vươn cao trên đỉnh thác trảm Hoàng Thao.

Bàn chân Việt, bước thênh thang.
Năm lần phá tan quân nghịch tặc cướp nước.
Bến Chương Dương, thành Vạn Kiếp,
Cửa Hàm Tử sóng hồng đỏ lấp non sông.
Diệt Minh, Hán, triệt Thanh, Nguyên,
Xoay cơ trời, định bờ cõi, xây nền Độc Lập.
Đầu Toa Đô, thân Ô Mã,
Mộng bành trướng khó thoát nạn sinh bắc tử nam.
 Dòng nước xanh, vẫn miệt chảy.
Lớp sóng còn thấy nỗi nhục Lưu Cung,
Mà trang sử Việt vẫn muôn năm trường cửu.

Sang Giáp Thân (1284), Hội Diên Hồng,
Nghìn thu lưu dấu Hưng Đạo, Trần Vương vì nước.
Công dọc đất, nghiệp ngang trời,
Làm cho khắp nơi sáng tỏ uy linh thần vũ,
Vây Đông Quan, hãm Chi Lăng,
Chỉ một trận mà Liễu Thăng thân vùi vó ngựa.

Chém Thôi Tụ, tha Vương Thông,
Kiếm Thuận Thiên, bạt ngang trời, Lam Sơn vì nghĩa.
Đ
ến Đinh Mùi (1427) vạch biên cương,
Đất chung một dải, thiên thư định phận: Mỗi nhà một cõi.
Nước chảy cùng dòng, cao xanh đã tạo: Nguồn cội khác nhau.

Đến Kỷ Dậu (1789) mở đường sử mới,
Bắc Bình Vương ra tới Thăng Long,
Vào Ngọc Hồi, Sầm Nghi thắt cổ.
Sang Đống Đa, xác Hán từng gò.

Tiếng quân reo long trời lở đất,
Tung vó ngựa, trúc chẻ ngói tan,
Sỹ Nghị bỏ chạy mà Càn Long vỡ mật!

 Nhưng than ơi, thế cuộc  xuay vần:
Tổ quốc chưa vui hết ngày hội,
  mà nơi phương Nam lệ đổ tiễn Quân Vương!

Gặp cơn nước đục Nguyễn Ánh đi cầu binh ngoại để gieo cái hoạ cho nước.

Đầu làng, cuối xóm chó sủa thâu đêm, dân tình không có được giấc ngủ yên.

Trong nhà con thơ khát sữa, ngoài phố phu thợ, lao công thời ho ra máu.

Ghê gớm thay, cuồng bạo thay! Cái ách phong kiến, ngoại  xâm.

 Sau trăm năm, mạch sống xoay vần,
Cơ trời thăng hoa, đất thời chuyển động,
Non sông chưa thoát ngoại xâm, Việt Minh đã dựng cờ hồng. (1930)

Gặp năm đói (1945) chuột đồng về phố,
Cửa nhà hoang, máu đổ khắp thành.

Sáng đấu tố, chiều đấu tố, chúng đấu cho hết những người vì tổ quốc,
“Đào tận gốc, trốc tận rễ”, Nó quyét cho sạnh đạo lý luân thường!
Nơi tôn nghiêm, Cộng kéo về là đá không còn chồng trên đá,
Phá chùa xưa, đập giáo đường, miếu thần hoàng gạch nát từng viên.
Cảnh đồng hoang, hồ khô cạn, xác chết chương lên giữa phố bốc mùi ô uế.
Bầy chuột đói, chạy vòng quanh, bày đàn hương án, chia phiên bán nước cầu vinh.

Người chết không nấm mồ, Kẻ sống mất đồng ruộng.

Xác trên sông, theo dòng chảy, ấy công nghiệp vĩ đại  Hồ tinh.

Tám mươi năm, máu thành dòng, xương cốt Việt chất cao bằng núi,

 Thằng bé mới lên năm,
mặt xanh như tàu lá,
ngã chúi đầu trên sân,
mồm ấp a ấp úng,
Ông ơi, Hồ…. Hồ chí Minh giết người.
Đứa trẻ năm xưa,
nay đầu đã bạc,
tên người tưởng ma,
 đổ gục xuống đất,
đôi mắt trừng trừng,
máu trào ra miệng. Lại cũng là… Nó!

Cắc…cắc… tùng… tùng…cheng!

Việt Minh lập hội, tiêu công lý,
Cộng Sản kết bè, triệt tự do.
Hỡi ơi, cơn đau như xé ruột,
Tiếng thét uất nghẹn chẳng ra hơi.
Mảnh đất nào cho dân ta ở,
Nước sông nào cho dân ta uống,
Gạo thóc nào cho dân ta ăn,
Sữa mẹ nào cho con bú mớm?
Tám mươi năm giặc cộng kéo về,

Xương cốt Việt chất cao bằng nuí.
Ôi! ngày đại nạn, sao mãi ngủ yên!

 cắc… cắc… tùng…. tùng…. cheng…

 Nào hỡi Tiên Long,
Hãy một lần nhìn lại giang sơn cẩm tú.
Bắc Hồng Hà, nam Cửu Long, nối liền thân một gánh Hoàng Liên.

Từ Nam Quan, đến Cà Mâu, lưng tựa Trường Sơn chung sức tràn ra biển lớn.
Là cơ đồ, là sản nghiệp, là hơi thở, là máu xương của tiền nhân để lại cho lũ cháu đàn con

Nay, tủi hận chưa,
Suốt một giải giang sơn ấy không còn nơi nào thiếu dấu chân quan cán thời Tống – Hán.
Đau xót chưa,
Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, Hoàng Sa, Trường Sa… là đất mẹ bỗng đổi tên ra xứ người!

 Ôi! quốc phá gia vong.
Nước mắt lau chẳng ráo,
Thương vì hai chữ Non Sông.
Dân không nhà, nước vô chính lệnh.
Hỡi toàn dân Việt,
Tổ Quốc lâm nguy.
Ai người vì nước,
Đứng dậy mà đi.

Người đi, chí toan bắt voi rừng hổ báo,
Có lẽ nào lo ngại chồn cáo mèo hoang?
Kẻ xuống biển tìm diệt kình ngư, hà bá,
Có khi nào lại sợ cóc nhái dưới chân?

 Nào Ta đi cho Việt Linh ngời sáng,
Này Ta về cho hồn nuớc trào dâng.
Đất của Mẹ, một ngọn cỏ ta thề không bỏ,
Núi nước Nam, một viên đá ta quyết chẳng rời.
Chị ngã xuống, em đứng dậy,
Diệt cho hết phường bán nước hại dân,
Mẹ phất cờ, con ra trận,
Quét cho sạch bọn bành trướng bắc phương.
Người trong nước, kẻ ngoài biên,
Dựng cho cao ngọn cờ Độc Lập.
Hát cho đều tiếng hát Tự Do.
Cho ngàn ngàn sau, dòng sử Việt còn lưu danh cùng trời đất.
Cho vạn vạn thế, người nước Nam cùng bốn bể an lạc, hòa minh.


Cẩn,
01.05.1990

Vịnh cái

Nhà giột.

 Nhà tôi đã giột mấy niên rồi,

Hổ bạn tới chơi chẳng chỗ ngồi.

Dưới mái trông lên sao lốm đốm,

Giữa nhà nắng xuống vẽ hoa chơi.

Mấy vì kèo cột đều hư nát,

Đôi bức tường vôi cũng đổ rồi.

Nhắc bạn sang chơi bàn bạc giúp,

Phen này dựng lại một lần thôi.

Thu 77

Cảm đề 30-4.

 Hai mươi lăm năm trước,

Vào ngày mất nước,

Ngửa nhìn trời,

Mây thâm đen,

Máu thẫm đỏ.

Trời khóc, thương người áo rách.

 Hai mươi lăm năm sau,

Giỗ ngày rách áo,

Ngoảnh về nam,

Dân như mực,

Cộng như son.

Khỉ cười, mừng ngày đắc thế.

Than ơi, sao thời lại thế?

đầu năm. 2000

Bức dư đồ

 Tấm bảng ai treo khéo gợi sầu,

Con đường nước Việt hướng về đâu?

Lối xưa oanh liệt không còn dấu,

Đất mới tang thương cảnh úa màu.

Lũ  trẻ  vẽ  vời  cây  lá  đỏ,

Phường tuồng gõ trống nát nương dâu.

Hai bên máu chảy khôn hàn gắn.

Một giải giang sơn vạn gánh sầu.

cuối đông 77.

Tiếg Hát

Tiếng  hát xa rồi nước Việt ơi,

Áo cơm nông nỗi thẹn cho đời.

Nghìn năm tranh đấu thành non nước,

Một phút ba mươi nát nghiệp rồi.

Hỡi cháu con Trần Lê Lý Nguyễn,

Sao người không tỉnh, cứ vui chơi.

Bỏ quê yêu dấu nghìn năm ấy,

Nước mắt từ đây thế tiếng cười!

 77.

Đài Tử Sỹ

 Chênh vênh cuối phố một đài cao,

Nơi ấy xưa kia lắm tự hào.

Sỹ tử chen vai vì nghiệp nước,

Anh tài xếp bút khoác nhung bào.

Bốn nghìn năm lẻ rạng sông núi,

Một nước cờ tan xiết nghẹn ngào.

Cảnh cũ còn đây cơn gió thổi,

Anh hùng hào kiệt ở nơi nao?

1-1-1990.

Một ánh sao

Một ánh sao băng, lặng giữa trời.

Giang sơn cô lẻ gởi đời thôi.

Người đi nghĩa khí rạng sông núi.

Kẻ ở tranh ăn nhục với đời!..

gởi người đi ng ày  02-11-1963.

 

 

 

Vá Cờ

 

Em vá cho dân một lá cờ,

Như người nước Việt dựng bài thơ.

Cành Nam nắng ấm chim làm tổ,

Lối Bắc rêu phong ngựa thẫn thờ.

Cung điện xứ người hoa nắng nhạt.

Mái tranh quê mẹ đượm tình mơ.

Ai quên tổ quốc ngàn yêu dấu,

Em bé Việt Nam vẫn giữ cờ.

 2

 Em bé quê tôi vẫn giữ cờ,

Khối tình nước Việt rạng hồn thơ.

Nghìn thu linh sử còn soi bóng,

Vạn thế đất thiêng dấu chẳng mờ,

Mũi chỉ đường kim em dệt mộng,

Màu vàng sợi đỏ kết nên mơ.

Em ơi Tổ Quốc nhờ em đó,

Mau lớn khôn lên giữ cõi bờ.

3.

Mau lớn khôn lên giữ cõi bờ,

Quê ta một giải đẹp như thơ.

Trường Sơn ấp ủ đường tây bắc,

Biển Thái đông nam nước gọi bờ.

Nương sức tiền nhân tạo lịch sử.

Theo dòng con cháu viết thiên thư.

Cò bay thẳng cánh miền sông hậu,

Ngựa đá Nam Quan vững thế cờ.

 4.

Ngựa đá Nam Quan vững thế cờ,

Thiên thu định phận giữa đôi bờ,

Phương nam linh địa người nam ở,

Hướng bắc thu phong dân bắc nhờ.

Cửa ải Chi Lăng lời nhắc nhở,

Suối thiêng Vạn Kiếp tiếng reo hò,

Dân quân triều Lý lừng sông núi,

Cửa trận Đông đô giặc cuốn cờ.

 5.

Cửa trận Ðông Ðô giặc cuốn cờ,

Tàn Nguyên vỡ mộng, chết còn mơ. 

Nam chinh chiêng trống vang trời đất,

Bắc phạt ngựa xe cát bụi mờ.

Những tưởng xuôi nam Giao Chỉ diệt,

Ngờ đâu thây Hán ngập sông hồ. 

Nghìn sau sách sử còn ghi nhớ, 

Hưng Ðạo vì dân đã dựng cờ.

 6.

Hưng Ðạo vì dân đã dựng cờ,

Phương nam núi lở tiếng reo hò.

Bạch Ðằng nghe gió vỡ gan giặc,

Hàm Tử, Chương Dương rạng cõi bờ.                    

Theo gót tàn Nguyên, Minh tận số.

Nối dòng Việt sử mở bình Ngô,

Lam Sơn vì nghĩa diệt cường bạo,

Thành Mễ, Cổ Loa rợp bóng cờ.7.

Thành Mễ, Cổ Loa rợp bóng cờ, 

 7.

Non xanh nước biếc thỏa lòng chưa?

Từ nam ra bắc dân vui hội,

Cả nước hân hoan hết lệ mờ.

Một thuở tiền nhân gầy dựng nước,

Muôn đời con cháu viết nên thơ.

Ðài cao nước Việt dùng ân đức

Bốn bể mai này lặng gió mưa.

 8.

Bốn bể mới vừa lặng gió mưa,

Thăng Long đau xót nhận tin đưa.

Mãn Thanh muôn vạn phạm bờ cõi.

Nước Việt hưng binh đợi dưới cờ.

Văn võ khai thành như mở hội,

Quang Trung phát lệnh đón giao thừa.

Ðống Ða pháo nổ tan tành giặc,

Tổ quốc ta ơi, rạng bóng cờ .

Tổ quốc ta ơi một bóng cờ,

Cỏ Tây phe phẩy mấy đường tơ,

Thuyền to súng lớn theo gương Mãn,  

Đất Việt rừng thiêng dấu chẳng mờ.

Một trận thư hùng tan xác pháo,                            

Trăm năm công nghiệp vững đôi bờ.            

Toàn dân kháng chiến rạng non nước,

Cộng phỉ vẽ vào vết bụi nhơ.

 10.

Cộng phỉ vẽ vào vết bụi nhơ.

Giang sơn khốn khổ mấy ai ngờ.

Dọc làng bác đảng vung liềm búa.

Khắp nước lê dân chết bụi bờ.

Lá Đỏ phơi màu tủi đất nước,

Cờ Vàng dân tộc sáng lời thơ.

Hỡi con cháu Lý Trần Lê Nguyễn,

Hãy đứng lên đi dựng lại cờ

 11.

Hãy đứng lên đi dựng lại cờ,

Quê ta ngạo nghễ vạn lời thơ:

Tiền nhân anh dũng dựng non nước,

Con cháu hiên ngang giữ cõi bờ.

Ðỉnh bắc còn ghi tên chiến địa,                                     

Bến nam vẫn nhớ tiếng reo hò.

Ðường đi muôn bước còn dang dở,

Em bé Việt Nam quyết giữ cờ.

Tháng 1- 2001

Chuyện  cái ghế

 1  Các bác tranh nhau cái chỗ ngồi,

Dân tôi xác mướp cũng quen rồi.

Một đoàn lão nhược không nơi tựa,

Đôi lũ trẻ thơ mất tuổi đời!

Đã biết các ông toàn chước thánh,

Nên tôi khấn được chỗ vừa thôi.

Mai kia nếu hết quân cờ đỏ.

Tớ sẽ đặt thêm ít ghế ngồi.

 2. 

Đầy tớ chia nhau cái chỗ ngồi,

Nhân dân làm chủ toát mồ hôi.

Dọc đường cách mạng dân đeo khố.

Cả nước cờ sao cán đớp… ruồi.

Nhớ thuở đánh Tây, dân cứu nước,

Gặp thời đuổi Mỹ, đảng dùng vôi.

Vẽ râu sơn mặt làm chi thế,

Để tiếng bia cười, lũ khỉ ôi!

Tháng 2- 84

Khai bút,

Bên đường bánh pháo nổ khai xuân,

Theo khói lung linh họa mấy vần.

Váy đỏ thằng hề phơi giữa phố

Sao vàng gái đĩ buộc trên sân.

Nhờ thời nón cối kiếm ăn dễ,

Đục nước dép râu chẳng mất phần.

Chim Việt lỡ thời đôi cánh mỏi,

Mai vàng không nở mộng gì Xuân?.

 xuân 80.

Cảnh

Xuân.

1.

Xuân về ngán nỗi cảnh bơ vơ,

Chẳng khóc mà sao mắt lệ mờ?

Tuổi tác thêm sầu bờ đất khách,

Tháng năm xót dạ chốn quê xưa.

Rượu nồng ray rứt lòng nhân thế,

Phím nhạc tơ chùng hết mộng mơ.

Lá rụng bên thềm mai chẳng nở,

Xuân sang vắng nhạn khó đề thơ.

 2. 

Xuân sang vắng nhạn khó đề thơ,

Ba mươi sắp hết chẳng ai chờ.

Khói nhang vắng lạnh nơi nhà miếu,

Rêu mốc đền xưa dấu phủ mờ.

Đâu phút linh thiêng đổi cũ mới?

Đây giờ khắc khoải thế giao mùa.

Đì đùng dăm tiếng kêu ngoài ngõ,

Lẹt đẹt đôi nơi tiếng pháo hờ.

3.

Lẹt đẹt đôi nơi tiếng pháo hờ,

Xa quê không pháo cũng giao thừa.

Tiễn đưa năm cũ không kèn trống,

Rước đón xuân sang với thẫn thờ!

Cơm áo ra đi thêm lẻ bóng.

Gối chăn ở lại mảnh tình trơ.

Tìm đâu mai thắm bên thềm cũ,

Chỉ thấy quanh đây dấu lệ mờ.

 4.

Chỉ thấy quanh đây dấu lệ mờ,

Xuân ơi xuân đến qúa ơ hờ.

Tủi người lỡ bước đôi tay trắng,

Xót kẻ quê nhà cạn ước mơ.

Năm tháng trôi đi hương phấn nhạt,

Ngày giờ xum họp chỉ trong thơ.

Không hoa xuân đến thêm hờn tủi.

Đất khách dở đời vết bụi nhơ!

5,

Đất khách dở đời vết bụi nhơ.

Mươi năm gió thoảng mấy ai ngờ:

Chim khôn vỡ tổ không nơi tựa,

Kẻ khó xa quê kiếp sống nhờ.

Ngoảnh mặt về nam nghe tiếc nuối,

Trông vời phương bắc nuốt bơ vơ.

Ai vui mảnh đất nhiều cơm áo?

Có kẻ khóc đêm bởi lỡ cờ.

 6.

Có kẻ khóc đêm bởi lỡ cờ,

Thương cho dân Việt giống Hời ơ !

Quê xưa gặp biến người nheo nhóc,

Đất mới tang thương gánh thẫn thờ.

Nhớ thuở cha ông gầy dựng nước,

Nay hờn con cháu ngủ như mơ,

Người đi chim cũng bay xa tổ,

Ai nhớ xuân sang để đợi chờ?

 7.

Ai nhớ xuân sang để đợi chờ,

Cho tôi nhắn tới một lời thơ.

Đường xưa thân trúc lòng băng gía.

Lối cũ tùng cao dấu lệ mờ.

Đất mẹ tết này hoa chẳng nở,

Xuân nơi hải ngoại cũng không cờ?

Trống chiêng khéo gõ muôn ngàn vẻ,

Cắc cắc beng beng chuyện vỡ bờ.

 8.

Cắc cắc beng beng chuyện vỡ bờ,

Non Lam mỏi cổ ngóng tin thơ.

Người đi theo nước, non không lại,

Kẻ ở trông mây, gió hững hờ

Lỡ vận giữa rừng đôi cánh én,

Long đong cuối chợ khách bơ vơ.

Tình riêng một mái, thuyền không bến,

Nước rộng cuối dòng ai đón đưa.

 9. 

Nước rộng cuối dòng ai đón đưa?

Dăm câu sáo ngữ khéo dư thừa.

Sớm mai múa rối, anh hàng trống,

Tối đến nhi nhô, gã kéo cờ.

Tội kẻ đau lưng chân gối mỏi,

Khốn người tóc bạc mắt hoen mờ.

Khói nhang khấn vái làn nghi ngút,

Áo mão cân đai hổ bóng cờ.

 10. 

Áo mão cân đai tủi bóng cờ,

Non cao mẹ gọi mảnh tình trơ.

Bốn ngàn năm trước không xa tổ,

Mấy vạn đêm sau kiếp sống nhờ?

Hổ bước sa cơ hờn cũi sắt,

Người lâm quốc nạn dạ thờ ơ!

Trong làng tiếng trống cầm hơi thở,

Ngoài ngước khua chiêng khéo tảng lờ.

Xuân 1985.

 

Cảnh lạc Đường 

 

Một kẻ nhưng không bỗng lạc đường,

Trời cao khôn với đất khôn lường.

Nhìn Nam nước mắt tuôn lai láng,

Ngó Bắc tiếng cười tận thảm thương

Tuổi trẻ đem mơ đi dựng nước,

Xế chiều vỡ mộng trắng tơ vương!

Thân nơi đất khách dầm mưa nắng,

Hồn ở lưng trời vái tứ phương.

Thu 80.

 

Đêm trăng nhớ bạn,

1.

Tri kỷ đâu người đã biết ta,

Nghìn đêm trở giấc xót quê nhà.

Ra đi nhung nhớ tràn lên mắt,

Ở lại đau thương đọng phím ngà.

Nhớ thuở tung hoành nơi gío cát,

Tủi ngày bó gối ngậm vong ca.

Rừng sương khói tuyết không vương hận,

Giữa phố đêm nay dấu lệ nhòa.

 2. 

Giữa phố đêm nay dấu lệ nhòa,

Xót đời vùi dập kẻ tài hoa.

Xuân xanh chớm nở say mài kiếm,

Lũ trọc* đua nhau vớt tiếng ngà. (*gìa, đứng tuổi)

Vận nước tang thương thành nước lũ,

Thế dân hờ hững hóa tan nhà.

Than ôi thế sự sao nên nỗi,

Tiếng khóc giữa đời xé dạ ta.

 4.85

Gọi

nước,

Việt Nam ơi đã mấy đông rồi,

Ngần ngại điều chi mãi đứng ngồi?

Đất bắc còng lưng đeo nỗi khổ,

Phương nam chạy gạo đổ mồ hôi.

Trẻ thơ không sữa nhao nhao gọi.

Đầu bạc thiếu ăn nhấp nhổm ngồi.

Tỉnh dậy đi anh sao ngủ mãi,

Mơ màng chi nữa khổ dân thôi.

đông 77.

Gặp người trong tù.

  1. Kính dâng thân phụ.

Tuổi đời đã ngoại sáu mươi tư,

Chẳng được an thân vẫn phải tù.

Tuổi trẻ đã từng ngang dọc lắm,

Về già há chịu cảnh mây u?

Dầu cho vận nước gặp cơn bĩ,

Giữa lúc răng long mắt đã mờ.

Vẫn quyết đem thân vì non nước,

Để đời con cháu được yên vui. 05-8-77.

 

  1. Riêng tặng ba người anh.

Ơ hay bác cũng đi tù à?

Chí cả vá trời bác với ta,

Nợ nước một lòng trung báo đáp,

Vì dân hai chữ trọn tình a ?

Vá cờ gắng sức công chưa toại,

Lỡ vận cùm chân lụy đến nhà.

Dẫu thế đường đời nên gắng gỏi,

Làm trai há sợ cảnh phong ba.

12-77.

                  

 

Linh hồn  tượng đá

 

Linh hồn tử sỹ ở đây chăng,

Đất lạnh chôn đời đà dối dăng?

Ngựa đá biên khu còn đứng đợi,

Chiến bào ai đã phủ màu tang?

Ngày tàn lỡ vận quân cùng tướng,

Gió lạnh giáp hè chẳng khói nhang.

Gục chết bên đường thân tượng đá,

Tủi hồn tử sỹ bỏ đi hoang?

20.7.78

Chiều

qua

nghĩa trang.

 Sương khói ai giăng ở cuối trời.

Bia người chiến sỹ nắng mưa phơi.

Ngày đi ấp ủ tình non nước,

Mảnh đất quay về lạnh mắt môi! 

Vị quốc công hầu khen sắc áo,

Vong thân nghiệt ngã đổi màu cờ.

Tự Do ơi, tủi hồn người sống,

Kẻ chết đã đi để đáp lời.

20-7-78

Khúc Tự Tình.

Vì cảm nỗi lòng của người theo nước mà lỡ vận.

Tôi hoạ Khúc Tự Tình này từ vận của một bài thơ

đăng trên báo vào khoảng năm 86.

1.

Bao năm tranh đấu thế là toi,

Chí khí ngất trời thành vẽ voi.

Đất Thái một lòng trung với nước,

Bến Hồng đôi lạch hẳn gương soi.

Nửa đường đứt gánh tan tình cũ,

Máu lệ tuôn trào khóc lẻ loi.

Nước mất nhà tan, ôi thế sự,

Thăng trầm năm tháng lại đưa thoi!

 2.

Năm tháng thoi đưa nhớ chuyện xưa,

Đường về ngầy ấy khóc như mưa.

Bơ vơ một bóng không nơi tựa,

Lạc bước giữa đời hết mộng mơ!

Bảy bảy người đi, tôi cũng phận,

Tám ba trở lại, mảnh tình trơ.

Giòng sông ly biệt không khô lệ,

Đỉnh núi giang tay gío đổi mùa.

 3.

Đổi mùa gío rét suốt năm canh,

Phận bạc hồng nhan xác tuổi xanh.

Cánh lá gieo cầu, đau đớn nguyệt,

Đài hoa sớm rụng, xót đêm thanh!

Người đi ấp ủ nuôi tình cũ,

Kẻ ở phòng sương khó một mình.

Tám mốt nếu hay chàng đổi hướng,

Thân này dầu thác cũng vì anh.

4. 

Vi anh tan nát đóa hoa rồi,

Chẳng khóc mà sao vẫn mặn môi.

Mắt đỏ nghìn đêm không ráo lệ,

Thương đau vạn thuở lẽ nào nguôi?

Nửa đêm tỉnh giấc không thành mộng,

Đến sáng nắng về rách tả tơi.

Ai xót cho đời chăn gối lẻ,

Người đi nào hiểu nỗi lòng tôi.

 5. 

Lòng tôi khép kín tự lâu rồi,

Từ lúc về đây dựng lại đời.

Mỏi mắt từng chiều mong vó ngựa,

Giang tay đón nắng nhạc xa xôi!

B 5* cách trở đôi đường ngược,

Xuân Lộc hẳn là chàng bỏ tôi?

Bảy chín đã về sao chẳng đến?

Non chờ nước đợi mảnh đơn côi!

B5* tên nhà tù ở Tân Hiệp, Biên Hòa.

Đơn côi kiếp sống, sống như thừa,

Hoa đã lỡ thời bướm chẳng ưa.

Sự nghiệp vá trời tan xác pháo,

Tình yêu chung thủy chảy theo mưa.

Đường trần khi biết… thì đà lỡ,

Bụi thế nửa đời… đã đủ chưa?

Nhắm mắt liều chân theo số mệnh,

Khấn trời quên được mảnh tình xưa.

 7. 

Tình xưa đã để gác bên lề,

Năm tháng dần phai dấu não nề.

Xải cánh người đi tung vó ngựa,

Thân cò cô quạnh dưới chân đê.

Hồn hoa héo rũ bên thềm cũ,

Tiếng nhạc theo mây xóa hẹn thề.

Trở gió ai bày cơn xé ruột,

Đường thư gói lệ bản tin về.

8.

Tin về khơi lại mộng xa xăm,

Một thoáng điên cuồng bỗng giận căm.

Cuối nẻo chân trời chim nhịp cánh,

Cửa tù én đợi, đợi nghìn năm!

Giang tay vẫy gọi người muôn lối,

Mỏi gối trông chờ khách biệt tăm.

Thổn thức chiều thu cơn lá rụng.

Đông tàn cánh bướm trảy xa Nam.

 9. 

Xa Nam thoát nợ cánh chim say,

Mộng vá đêm xuân mộng vá ngày.

Cành trúc la đà thân quãng vắng,

Ngọn lau phe phẩy kiếp heo may.

Bao năm xuôi ngược xây mộng ước,

Phút chốc mơ phai tan tác bày.

Mới biết đường trần toàn ảo ảnh.

Duyên tình đã đứt vẫn còn cay.

10.

Còn cay nên trách lỗi sai nguyền.

Có nhớ đường chiều buổi vượt biên.

Vội vã ngựa đi không nhạc hí,

Truy phong nước đại bỏ câu nguyền.

Bây giờ trời ngoại nhớ thương lắm.

Ngoảnh mặt về nam gỉa tiếc duyên?

Con nước từng theo còn bỏ được,

Xá chi hương cũ để ưu phiền? 

 thu 1987

 

Vịnh tứ thú.

 

  1. Ngư

 Thế thời những muốn thử đi câu.

Để gác ngoài tai cái chữ sầu.

Dòng Vị Thủy bạc đầu họ Lã.

Nước sông Hàn buốt gía Hoài Hầu.

Cần tre thoáng động vài con cá.

Nhấc bỗng trên tay rượu một bầu.

Biển cả sông dài mặc sức với.

Lòng đời ai biết được nông sâu.

 

  1. Tiều

Nông sâu chẳng quản bước chân tiều

Thăm thẳm rừng sâu mỗi buổi chiều.

Nhát búa Khánh Dư vang cõi tục,

Lò than họ Mãi sáng bao triều?

Chòi cao ngon giấc bên bờ vắng,

Cốc rượu bên hồ khó tịch liêu.

Góp gió trên vai ta một gánh.

Đường quê thanh thản những khi chiều.

 

  • Canh

Chiều về nghỉ cuốc đứng trông mưa.

Lặng gío chẳng mưa khéo mất mùa.

Hạt lúa gieo rồi chờ tháng gặt.

Ơn trời ơn đất chẳng ơn vua.

Thôi Nam Dương khách Thục tìm đến.

Bỏ Nội Sằn xe Vũ đón đưa.

Cày cuốc giao cho bày trẻ nhỉ,

Ruộng vườn ao cá chẳng hơn thua?

 

  • Mục

Hơn thua ai biết được cơ trời.

Nên khó chẳng qua lúc gặp thời.

Thích gõ sừng trâu thử bụng chúa.

Da dê Bá Lý trả ơn đời.

Vườn quê ngao ngán ông Sào Phủ

Lầu ngọc không màng lão Hứa ôi!

Canh mục tiều ngư tứ thú ấy.

Nghìn sau ai giữ để răn đời!.

 8.79

 

 

Vịnh

bốn

mùa.

Hoa Vàng héo hắt mùa Xuân đi.

Hè đến đổi đời khóc biệt ly.

Vạt nắng tàn chân em chợt vắng.

Lá thay mùa gió thổi thu đi.

Đông về thêm lạnh vì hoa máu,

Phố cũ tang thương chẳng Quốc kỳ.

Nước ngã giữa đường ôi phận bạc,

Sao đành để thẹn chí nam nhi?

Đầu năm 80

Cảnh

đợi

chờ.

 Ngồi mãi đau lưng tớ lại nằm.

Hết ngày sang tháng vội qua năm.

Nằm co trong chiếu không thành mộng,

Đứng tựa bên hè thấy lạnh căm.  

Tiếc cảnh trời chiều không viễn khách,

Mơ màng cuối chợ chẳng người thăm.

Đường xưa tre rũ bên bờ vắng.

Lối mới nay người cũng biệt tăm!

Cuối đông 79.

 

Thang mây

1.

Các bác nhanh chân phóng xuống tàu,

Thang mây cất bước bỏ tình sâu.

Sáng ra chỗm chọe no bơ sữa,

Tối đến rung đùi hũ rượu dâu.

Mở gánh ù ơ lừng bốn bể,

Dựng tuồng lơ láo hổ năm châu.

Bác may áo mới về quê chửa,

Mũ mão phen này quên nỗi đau?

2.

Mũ áo phen này quên nỗi đau,

Phần tôi chậm bước mộng chìm sâu.

Sáng ra xót dạ nhìn non nước,

Tối đến ngậm hờn cuộc bể dâu.

Giận cảnh trớ trêu liềm búa đỏ,

Thương người khốn khổ đổ lệ châu.

Đường khuya trăn trở muôn ngàn nỗi,

Bến vắng tiều điều một nỗi đau!

20-7-1987

 

 

Nhớ đời

 1.

Giã rượu qua cơn tỉnh nhất thời.

Ma men đã nhập há rằng chơi.

Lưng bầu Cao Tiệm không tròn ý.

Nửa chén Kinh Kha hẳn nhớ đời.

Tiếc kẻ ra đi không trở lại,

Thương người lỡ vận gánh đơn côi.

Nâng ly mời bạn cùng ta nhé.

Rượu dẫn quen hơi khỏi nhớ đời!

2.

Chẳng tỉnh mà thời cũng chẳng say.

Giận đời ta uống để đưa cay.

Mười năm chinh chiến đôi mắt đỏ,

Một phút chiêng tàn sạch trắng tay.

Trước cảnh bão cuồng, anh lặng tiếng, 

Sau cơn nguy khó chị khoa tay.

Nhà bên dăm chén theo ngày tháng,

Mở mắt trông người, tỉnh bảo say. 

Mùa hè 80

Tiếng

trống.

Làng cũ còn đây tiếng trống gào,

Anh hùng hào kiệt ở nơi nao?

Dăm ba thân trúc bên bờ vắng,

Đôi chiếc bè non trẻ thét gào.

Gọi nước da trâu mặc sức đánh,

Rượu vào thầy tớ mải chiêm bao.

Trong làng tiếng trống cầm hơi thở,

Ngoài nước khua chiêng đánh kiểu nào?

Thu 83

 Thân

cái

trống.

Thầy, tớ, thay phiên đánh thiết trào.

Làm thân cái trống thật lao đao.

Nhô ra phía trước tay người gõ,

Thụt lại sau lưng dùi ấn vào.

Hai mặt da nhăn gìa chẳng chịu.

Bốn bề nhẵn nhụi trẻ nhao nhao.

Một hơi ráng sức đôi tay mỏi.

Kẻ ráng khiêng ra người rước vào.

tháng 4-84

Gởi người lữ khách

 Họa theo vận bài “Gởi người Hà Thượng” của Tạ Ký.

Than trách làm chi người viễn khách,

Mười năm qúa đủ thấm lòng nhau.

Trần gian nếu biết chỉ toàn mộng,

Thì tiếc thương chi cỏ úa nhàu?

 

Có phải niềm tin đời đã mất,

Nên người ai oán với đêm sâu?

Hoặc là chí cả khôn mài kiếm,

Giữa chốn hoang sơ lỡ nhịp cầu?

 

Lữ khách đêm nay lòng tuyết lạnh,

Hỏi người tri kỷ biết tìm đâu,

Dăm bầu tế tửu say vì nước,

Ném túi thi ca vỡ địa cầu!

 

Nhớ tích Kinh Kha chiều bến Dịch,

Đời thương Cao Tiệm nửa hồn đau.

Giang sơn một sớm đầy vơi ấy,

Rượu đã sẵn mời kiếm khách đâu?

 

Trấn Quốc đền xưa chiều ngả bóng,

Hồ Gươm khói lạnh đón trăng sầu.

Đâu người lữ khách đưa vòng kiếm,

Giở túi càn khôn dốc lại bầu.

 

Mở ngõ Việt Linh soi thế sử,

Thì dâu bể này có bao lâu?

Phế hưng mấy lớp mặc con tạo,

Sóng vỗ Đằng Giang chẳng đổi màu.

 

Mà khách mười năm rèn chí cả,

Nên ngàn trang sử để về sau.

Anh linh sông núi chưa ngày tận,

Chẳng lẽ cơ đồ đổ nát mau?

 

Giờ lữ khách sầu trên đất khách,

Tìm đâu cho thấy chiến công đầu?

Mơ màng nửa giấc sầu không tỉnh,

Khắp nước dân đành kiếp ngựa trâu!

 

Nhớ nước… thôi thì đau với nước,

Thương nhà… mỏi gối mộng còn đâu.

Dăm ba tiếng nhạc xa xa ngõ,

Nửa chốn biên thùy hẹn lại sau.

 

Lần lữa ngày tàn trên đất khách,

Còn đâu vó ngựa chốn giang đầu?

Tháng năm nào hẹn người ôm bóng,

Khúc hát lỡ rồi mấy kẻ đau?

 

Ấy hận nghìn năm, hận nghiệp nát.

Nào người khắc cốt dạ ghi sâu.

Công lao tổ nghiệp dựng non nước,

Sao để khắp thành đổ lệ châu?

 

Đứng dậy mà đi, người lịch sử.

Đời vì non nước cớ chi rầu.

Sử còn đây, Việt linh còn đó.

Lấp biển vá trời có khó đâu!

 

Năm tháng vờn qua là giấc mộng.

Đời người thấm thoát trống canh chầu.

Khi mơ những muốn câu danh lợi,

Lúc tỉnh lại say mộng bá hầu.

 Chẳng biết hổ ngươi vì nghiệp nước,

Mong gì tìm được nghĩa ân sâu!

Đời mà như thế, sống chi nhỉ,

Chắc hẳn nghìn thu mớ cỏ khâu!

 

Nào lữ khách mơ say nghiệp nước,

Vang vang khúc hát vang vang lầu,

Xóa tan bóng tối đêm mờ ảo,

Mở lại cơ đồ chắc chẳng lâu?

 

Chuyện cũ mười năm là giấc ngủ,

Ngày mai tiếng hát thế kinh cầu.

Vườn hồng oanh yến đua nhau hội,

Tiếng nhạc vang trời đáy nguyệt thâu.

 

Nhấp chén tương giao cười ngất ngưởng,

Mười năm qúa đủ hiểu lòng nhau.

Tri âm tri kỷ hỡi tri bỉ.

Lữ khách người ơi chớ vội sầu.

đông 87

RA tù.

Cửa sắt mở ra để tớ đi.

Hành trang lếch thếch lại mang đi.

Tình nhà một gói sao nghe nặng.

Nợ nước hai vai vẫn phải đi.

Đường cũ quen chân lần cất bước,

Tìm ra lối thoát để dân đi.

Độc lập Tự Do thề tranh đấu.

Đập nát cộng quyền ấy hướng đi.

  1. 81

Gặp người trong tù.

Kính dâng hương hồn Linh Mục Nguyễn Huy Chương.

(cụ bốn Chương, trong tự vệ Bùi Chu, Phú Nhai)

Tôi viết đôi hàng gởi nhớ thương.

Đến người bất khuất Nguyễn Huy Chuơng.

Bao năm xuôi ngược vì non nước.

Một vách lao tù trải gío sương.

Lấp biển sức gìa tâm chẳng cạn.

Vá trời tuổi tác sức càng cương.

Tấm thân vất vả theo ngày tháng.

Bản án chung thân vẫn thẳng đường.

Tháng 2.78

 

 

Hận

sông

Gianh.

Sông Gianh thiên tạo đã lâu rồi.

Tháng bảy năm nào chúng cắt đôi.

Ngó bắc đau lòng tan đất cũ.

Nhìn nam ngấn lệ cảnh dân trôi.

Nơi đây lưu dấu nghìn năm nhỉ?

Chứng tích một thời của nước nôi.

Con cháu ngày nay sao mà bạc.

Lững lờ dòng nước vẫn êm trôi.

 Tháng 7. 79.

Tự

trào

Xá Thị, Thái Bình đẻ một ông,

Văn chương thơ phú rặt hơi đồng

Thiếu thời rắn mắt nghề không thạo,

Lỡ vận bạc đầu toàn nói ngông.

Tốt mã nhờ trời, công bố mẹ,

Đa tài lắm chước, chước như công.

Việc nhà biếng nhác, mặc bu nó,

Chuyện nước mua vào, cái ngữ ông!

Tháng 1. 80.

Lỡ bước.

1.

Vì lỡ cho nên đến chốn này,

Một mình một bóng hỏi ai đây.

Ngửa lên chỉ thấy trời xanh ngắt,

Cúi xuống ta nghe gịot lệ đầy.

Những tủi tấm thân bờ đất khách,

Thêm sầu thương cảm buổi chia tay.

Trời cao có thấu lòng chăng tá,

Buốt gía tim non với những ngày.

2.

Thức xuốt năm canh nước mắt dài,

Tìm đâu cho thấy một bàn tay?

Ai về cho nhắn đôi câu nhé,

Gởi khối tình ta với mộng đầy.

Gởi cả linh hồn ta đấy nhá,

Dẫu rằng thân xác ở nơi đây.

Xa quê mới biết đêm dài vắn,

Tri kỷ ai ơi một phút này.

Thu 87

Nỗi lòng.

 1.

Sổ tù ghi vội cái tên ta,

Nhếch mép cười ruồi mặt nổ hoa.

Một khóa tròng vào đôi cánh sắt,

Bốn vòng kẹp lại xiết lòng ta.

Nước non có lúc cơn trồi xụt,

Gió bão lẽ nào chẳng cắt da.

Lỡ vận đôi ngày ngồi ngắm đá,

Há lòng ái ngại cảnh không hoa.

 2.

Không hoa chỉ tại ở lòng ta,

Đã quyết vì đời đem sức ra.

Lấp biển vá trời âu ngại khó,

Lao tù xiềng xích há lo a.

Đường mây gặp buổi chia năm vẻ,

Lấp bể góp vào chớ xẻ ra.

Nhắn bạn đầu ghềnh hay cuối thác,

Nhớ vì nghiệp nước chớ lo ra.

3.

Lo ra chí cả sẽ không bền.

Ngại gío ngại mưa ấy tính hèn.

Mật có đắng, tim gan mới xiết.

Trải lòng son, sắt đá ra mềm.

Đường khuya nếu lỡ một đôi bước,

Nắng mới lẽ nào chẳng tiến lên.

Dựng lại giang sơn bao cẩm tú,

Vẽ nên trang sử rạng nhà Nam.

 4.

Nhà Nam đuốc sáng tự nghìn đời,

Chẳng phải riêng ai, của mọi người.

Chùa Trấn Quốc dầu cơn lẻ bóng,

Tháp Hồ Gươm vẫn chén đưa mời.

Thế cờ Hán – Việt ai hay trước,

Dẫu mất Thăng Long chí vẫn ngời.

Vạn Kiếp bên nhau vì nghịệp nước,

Nhân hòa đã định, đợi thời cơ.

 5. 

Thời cơ theo dậy với bình minh.

Hãy tiến lên như bóng với hình.

Cuộc gian khổ như màu cỏ rác,

Bước anh hùng sống thác quang vinh.

Này thù nước máu hồng ta rửa,

Ấy bóng cờ soi tỏ Việt linh.

Tổ quốc giờ đây lên tiếng gọi,

Hỡi người chung gót vững niềm tin.

 6. 

Niềm tin chiếu sáng mọi con đường.

Ánh đuốc soi chung khắp phố phường.

Oằn sắt thép vì đe búa đập,

Bóng cờ dậy bởi lớp hiên ngang.

Nối dòng cứu nước người Lê Lợi,

Tiến bước khai thành có Đạo Vương.

Lịch sử lừng danh bao chiến tích,

Núi sông ghi dấu những phi thường.

Phi thường sức sống của rồng tiên.

Ấy chí ấy hùng đã dựng nên.

Một cõi trời đông riêng chỗ đứng,

Hai miền nam bắc vững niềm tin.

Hùng Vương năm ấy người khai quốc,

Con cháu ngày nay chí vững bền.

Tổ quốc giờ đây trong bão lửa,

Lên đường tiếng gọi hỡi thanh niên.

 8.

Thanh niên ơi giữ vững lòng son.

Hãy quyết một lần vì núi sông.

Kìa giặc Hán xe tàn ngựa gẫy,

Đến cờ Tây xác bỏ đầu non.

Năm ba chuột chũi trong hang cỏ,

Một nắm lửa to cháy chẳng còn.

Liềm búa rỉ sơn đền tội ác.

Khải hoàn khúc hát rạng Thăng Long.

9.

Thăng Long quê mẹ đã bao đời.

Vẫn đứng hiên ngang đứng giữa trời.

Sóng cả ngàn xưa gây gió lộng

Lửa hồng muôn thuở rạng nơi nơi.

Tự Do đó sáng ngời chân lý.

Độc Lập đây niềm tin mọi đời.

Vạn thế Tiên Long chung nhịp bước.

Hát vang lên tiếng hát làm người.

 10. 

Hát vang lên khúc hát làm người,

Tiếng hát vinh quang hết mọi thời.

Rạng bốn bể kìa danh nước Việt,

Sáng năm châu ấy sử soi đời.

Ngàn năm văn hiến oanh oanh liệt,

Vạn thế núi sông rạng rạng ngời.

Cờ cao chiêng trống rền thế kỷ.

Việt Nam ơi, Việt Nam muôn đời. 

  1. 78.

Đời!

Đét mẹ cuộc đời có nghĩa chi,

Sinh ra cái lúc chẳng nhằm thì.

Vùi đầu gắng học mờ con mắt,

Ngửa mặt trông quan chẳng chữ gì.

Biết thế năm nào ông vác búa,

Bây giờ quan lớn có thua chi.

Ba mươi lẻ bốn cơ Hồ qúa,

Việt Cộng đe dân chuộng chữ tỳ! (tiền)!

Tháng 7-78

Tôi đã thấy.

 Tôi đã thấy, một người lính,

Đứng bên cầu, đôi mắt sâu,

Giữ dòng nước, chảy trong xanh.

 

Tôi đã thấy, một người mẹ,

Đôi mắt sáng, bước trên cầu,

Nhìn người lính, mẹ hân hoan,

Nở nụ cười, con vì nước.

 

Tôi cũng thấy, một người cha,

Tay gậy trúc, bên người lính,

Chỉ dòng sông, ông gởi lại,

Một cây cầu, của nước non.

 

Tôi trông thấy, những người chị,

Đôi chân bon, theo gót son,

Bước qua cầu, dôi mắt còn,

Gởi cho anh, một người lính.

  

Tôi cũng thấy, nhiều em bé,

Tuổi thơ ngây, sách trong tay,

Đi như chạy, nhảy trên cầu,

Nhìn non xanh, niềm vui dậy.

 

Tôi lại thấy, gã cán bộ,

Chân dép râu, đứng trên cầu,

Người gìa sợ, em bé run.

Cầu không bóng, ai qua lại.

Dòng nước xanh, bỗng hóa đỏ.

 

Rồi tôi thấy, rặt những người.

Nhiều năm trước, chém giết nhau,

Bằng lựu dạn, bằng A.K.

Bằng dao găm, bằng mã tấu,

Bằng phi cơ, bằng sơn pháo,

Đứng dưới ngọn cờ. Ăn năn.

 

Và hôm nay, tôi nhìn thấy,

Rất nhiều người, tuổi đôi mươi,

Đôi mắt sáng, niềm vui dậy,

Đi dưới ngọn cờ dân tộc,

Tự tin.

Đầu năm  98

 

Khai

bút

Dàu  năm khai bút viết thơ xuân,

Ngó bắc nhìn nam chẳng thấy xuân.

Giọt nắng hanh vàng trên mái lá.

Long lanh ngấn lệ dưới trời xuân.

Thương ai cất bước ngoài mưa gío,

Xót kẻ quê nhà ngóng đợi xuân!

Ngọn gío heo may chăn gối lạnh,

Bao người xót dạ khóc đêm xuân.

 1- 81

Tàn mộng.

Cuộc đời thấm thoát giấc mơ hoa,

Tích tắc trăm năm mộng chóng gìa.

Cánh huệ đôi giờ khoe sắc thắm,

Bông hồng bốn khắc thoảng hương xa.

Sắc khoe nắng mới vui trong gío,

Hương gĩa đường chiều dập cánh hoa.

Vạn vật có chi là vĩnh viễn.

Tình đời nào lẽ chẳng phôi pha?

Buồn nào bằng lúc giấc mơ qua,

Hoa lá không lời càng xót xa.

Cửa đã khép rồi mặc sức gõ,

Đường vào chưa mở lạy không ra.

Kéo lê kiếp sống đường muôn dặm,

Vất vưởng bao đêm đuổi bóng tà.

Những muốn quên đi hình ảnh cũ,

Mà sao người vẫn ở trong ta.     

 hạ 84.

 

 

Chiều

gặp

lão quê

Chiều rồi cụ đứng mãi chi đây,

Chống gậy đợi ai giữa phút này?

Việc nước tang thương người bận trí,

Tình nhà thanh thản cụ theo mây?

Long lanh khoé mắt chòm râu bạc

Tuổi tác than ôi, giữa phút này

Đám trẻ như ngươi ta muốn hỏi,

Tre già măng mọc có nên cây?

Đầu năm 81

Bài

lịch 

sử.

Quốc Tuấn, Quang Trung của nước nào,

Sông Đằng, núi Chí ở nơi nao?

Nghìn xưa sử Việt lưu nhân ái,  

Sách mới Cộng đem liềm búa vào.

Cả nước tang thương vì nón cối,

Khắp làng nheo nhóc bởi cờ sao.

Đọc trang sử cũ mơ rồi tỉnh,

Nước Việt ta ơi nhớ thuở nào?

Tháng 1- 78.

Cảm thế cuộc,

Họa theo vận bài “Sáu Mươi” của Đông Anh.

1.

Cuộc thế hôm nay chán lắm rồi,

Công danh bổng lộc giấc mơ trôi.

Người chờ mỏi mắt xuân không lại.

Kẻ đợi đau lưng khó gặp thời.

Những mộng dời non lấp bể lớn.

Trói gà sức thiếu bọt xa khơi.

Trăm năm công khó lau chùi mãi,

Một mảng lợi danh hậu thế cười.

 2.

Thế cười ngất ngưởng hóa ra cay.

Bởi tớ chưa quên cái chuyện này:

Hai tuổi không quần rời đất Bắc,

Ba mươi áo rách tếch sang Tây.

Vui đường múa hát làm con rối,

Mặc nước tang thương kiếp đọa đầy.

Tọa hưởng cơm ngon canh rượu ấm,

Xênh xang áo mũ giọng ta đây.

3.

Ta đây những ví kẻ non Lam.

Gọi gío làm mưa cộng phỉ tan.

Sáng sớm phát loa nghiêng lệch đất,

Xế chiều bứt tóc nước sao tàn?

Hỏi ra chiêng trống người làng mõ,

Cắc cắc, beng beng, gõ oán hờn.

Chỉ tội cánh gìa thêm lóng đóng,

Đau phường hậu tử khóc nhà Nam.

 4.

Nhà Nam sử chép được dăm chương,

Mắt thấy tang thương chảy dọc đường.

Bể Bắc nước tràn theo máu đỏ,

Sơn Nam lệ chảy trải rừng xương.

Gớm thay những cảnh người hô hoán,

Muối mặt thoi nhau kiểu đấu trường.

Một giải non sông tan xác pháo.

Hai miền vỡ nát hỏi còn thương?

 5.

Còn thương nên tớ bước vô tù,

Ngồi hưởng cơm bưng khoảng mấy thu.

Trước cửa đứng hầu song sắt rỉ,

Cuối giường đưa đón một cùm trơ.

Đôi chân co duỗi vì non nước,

Một vách lao tù tiếng chẳng nhơ.

Tội kẻ u mê khoe giáo mác,

Thương người lỡ bước quãng sương mù.

 6.

Sương mù như muối đổ bên đường.

Bởi nỗi nhà nam rặt hý trường.

Đói suốt một làng: công bác đảng.

Rách nguyên cả nước: nghiệp ma vương!

Quan Nam bán tước vui như tết,

Cán Bắc quy về một nhiễu nhương.

Thấy cảnh tang thương, em khóc mướn.

Xa đường lạc chợ tớ ly hương.

 7.

Ly hương xót phận những bèo trôi.

Kẻ đấy người đây hẳn nhớ đời.

Lối bắc rêu phong ngờ qủy đỏ,

Đường nam hoang phế ngợ ma trơi.

Công anh vẽ bánh to là thế,

Bổng lộc hết thời chị lẻ loi.

Ai khóc một mình thân quãng vắng,

Thương thay dân Việt thế dân Hời.

 8.

Dân Hời đau xót cảnh lao lung,

Chẳng biết gọi ai lúc khốn cùng.

Quan chức mơ màng ly rượu nóng,

Trẻ thơ nuốt hận chén non sông.

Ngàn năm văn hiến say không tỉnh.

Để khắp thành xưa ngọn cỏ hồng.

Chiêng trống cân đai thầy tớ phất,

Tùng tùng, cắc cắc, có vui không?

9.

Cắc cắc, tùng tùng, váy vén cao.

Phường tuồng mũ áo tựa anh hào.

Phất cờ ra ngựa anh dùng sức,

Đánh trống lui xe chị té nhào. (hụt hao)

Cái thế điều quân này mới lạ,

Được thua một lúc nước non trào.

Công đâu lo tính đo dài vắn.

Nếu đã vàng ròng há ngại thau.

 10.

Nếu đã vàng ròng há ngại đen,

Cớ chi các bác mãi ưu phiền?

Bạc đầu thao thức làm chi thế,

Trắng mắt ra nhìn chúng nó chen.

Nón cối đi quyền dăm cán ngố.

Giầy tây theo đóm mấy thằng điên.

Nước non vẫn thắm lòng ai đó,

Lỡ nghiệp không tròn hãy hỏi tiên.

11.

Hỏi tiên mua lấy mảng non bồng.

Mặc sức mây mưa Hạc với Hồng!

Ba vạn ngày riêng con mắt đỏ.

Trăm năm công luận hẳn là trong?

Rừng xương khói tuyết đau như tạc,

Một cảnh bồng lai có sướng không?

Đã bước đôi chân vào cõi thế,

Làm người mấy kẻ được thong dong.

 12.

Thong dong đợi báo một tin vui.

Lũ trẻ đường xa rộn tiếng cười.

Chặt trúc Nam Sơn ghi sử mới.

Tạc lòng bia đá búa liềm rơi.

Bắc nam một gánh lưng không mỏi.

Tám hướng chen vai sức chẳng hoài.

Ngất ngưởng rượu thơ câu xướng họa,

Thỏa lòng nhân thế chẳng trừ ai.

chiều thu 1998.

 

 

Chờ,

Ta gặp nhau trong một ngày cuối hạ,

Gió đổi mùa làm rát cả đôi tim.

Em cúi xuống, chiếc áo dài lạc lõng,

Anh nhìn trời, lặng lẽ bỏ trường xưa.

 

Ta xa nhau sau ngày thành phố đỏ,

Đỏ trời, đỏ đất, đỏ cả tương lai !

Ta nhìn ta lệ tràn ra khoé mắt,

Ta rời nhau bằng tiếng nấc nghẹn lòng …

 

Tôi còn nhớ giữa đường chiều vội vã.

Nguòi đi tù, kẻ bỏ nước ra đi.

Trên phố cũ vẫn mình tôi lặng lẽ,

Đếm tên ngày tháng, đếm kẻ chia ly.

 

Tôì còn nhớ một ngày về quê ấy,

Dưới nắng lam chiều người đã bảo tôi.

Đi thôi, đi cho ngày mai mộng ước,

Đi thôi, đi cho đổi mới cuộc đời…

 

Rồi Ta đi,

Tôi mất người từ chiều xuân tám mốt.

Nước mắt nào trả nợ cuộc tình côi.

Tôi còn đây dấu lệ trên gò má,

Tôi còn đây những dấu ấn trên thân.

 

Người đi, tôi đã mất hơi thở ấm,

Kẻ đến, thêm lạnh lùng nghĩa yêu đương!

Hẹn nhau chi cho cây khô lá rụng.

Hẹn nhau chi cho ánh nắng tàn phai.

 

Tôi vẫn đếm từng xuân qua trước ngõ,

Nhặt cành đào nhung nhớ tuổi đôi mươi.

Lũ bạn xưa giờ thêm đàn con, cháu,

Mình tôi ra vào với nắng tàn xuân.

Để chẳng biết mây trời như tóc trắng,

Để không hay đời người đã sắp qua.

Tuổi sáu mươi đang chờ ai ngoài ngõ,

Mà tôi vẫn chờ, tôi vẫn chờ ai?

 17.5.2010

Yêu.

Rồi một sớm em về trong tiếng hát.

Ta bên nhau, anh tấu nhạc vào thơ,

Tròn đôi mắt em mơ trời đất mới.

Rộng vòng tay ôm lấy cả hình hài.

 

Ta tập yêu theo dấu ngàn năm cũ,

Cơn sóng dài theo nhịp gõ vọng ngân.

Vừa mới đó nàng xuân đà rộn rã,

Mở cổng trời cho hoa nở hòa thân.

 

Người náo nức bên thiên thần rạng rỡ,

Biển tình đâu mà sóng vỗ ngập lòng.

Gió mây say, đất trời đang trở giấc,

Gọi ta về trong nhịp sống trào dâng?

 

Rồi tay ai, đan lùa trên mái tóc,

Ánh mắt nào, khi ta chạm làn môi.

Anh, một hơi thở chìm trong hơi thở,

Em, đôi tay run trong cõi hồn mơ.

 

Ta yêu nhau cho trời tan đất lở,

Ta trong nhau cho hơi thở ngập tràn.

A, tình yêu mới lạ làm sao chứ!

Ghé môi vào, đổi mới cả đôi ta.

 

Trời  đổi mới, thân xác ta đổi mới,

Người đổi mới, hoa lá cũng chen vai.

Phấn hương hẹn ước lên đồi dấu ái.

Cạn chén tình, rũ bỏ gánh phong sương.

 

Chờ tiếng gọi cho ngày mai 1ớn dậy,

Trẻ reo vui như tiếng quốc gọi đàn.

Cám ơn em con thuyền tình bé nhỏ,

Đã cho ta hơi thở giữa ngàn xuân!

1.2000.

Nhớ.

Tôi đi,

Tôi đi trong buổi hoàng hôn trốn nắng,

Mặt trời còn mà hơi ấm đã tan.

Tôi đi chạm vào không gian lạnh lẽo,

Trời xa người và người cũng xa tôi.

Tôi đi trong buổi hoàng hôn trống vắng,

Ước hẹn nào cho hơi ấm trên môi.

Mây ơi, gởi ta về cho nhung nhớ,

Gió ơi! thả ta về bến yêu xưa…

 

Tôi nhớ,

Tôi vẫn nhớ ngày dài trên bãi vắng,

Ta bên nhau nghe tiếng nước gọi mời.

Anh lặng lẽ nhìn tôi như khẽ bảo,

Em, ta cùng nhau vượt sóng ra khơi.

 

 Tôi e ấp trong vòng tay dấu ái,

Thế đấy, ta đã đổi mới đời ta.

Ta yêu nhau cho hoàng hôn trốn nắng,

Ta yêu nhau cho sao lặn, trăng tàn.

Ta bên nhau cho ngày mai nắng dậy,

Ta gọi nhau trong tiếng gọi tình ơi!

 

Rồi ta đi,

Ta đi giữa ngày biển đông lộng gió.

Ngửa nhìn trời, ta hỏi có bình yên?

Chân lạnh, môi run, sợ vương lên mắt,

Đan tay, hơi thở, sóng vỗ khôn cùng.

Ta hổi hả đi cho thuyền rời  bến,

Khấn lạy trời cho non nước bình an.

Thuyền chưa cặp bến, đạn vang súng nổ,

Tiếng thét hãi hùng xé nát sương đêm.

Bến vở, thuyền tan, đêm tàn, nắng dậy.

Ta lạc nhau giữa một phút không ngờ.

 Tình Nước!

Hồn Non!

Ôi tình trong biển lộng!

Ta còn đây dấu chân trên cát lở,

Tôi còn đây những hơi thở trên thân.

Nhưng ta mất nhau giữa cơn biển động,

Ta mất nhau trong lúc vượt đêm đen.

Người đi không bến, kẻ về không bờ,

Biển lặng lâu rồi, tin mãi biệt tăm!

Tôi quay về với những ngày tháng chết.

Lặng lẽ bên đời, một tiếng chồng tôi!

  Tôi khóc,

Tôi đã khóc trong hoàng hôn trốn nắng.

Khóc người đi mà dấu ấn còn đây.

Hỏi rằng,

Thuyền tình người đón ra khơi,

Bao giờ thuyền mới về vui với tình?

1..2001

Đón

Xuân,

 Tết đến mà lòng thấy ngẩn ngơ,

Ba mươi xắp hết chẳng ai chờ,

Khói nhang vắng lặng nơi đền miếu,

Rêu mốc tường xưa dấu phủ mờ.

Đâu phút linh thiêng đổi cũ mới,

Đây giờ khắc khoải đón giao thừa.

Đì đùng dăm tiếng đâu ngoài ngõ,

Lẹt đẹt dôi nơi tiếng pháo hờ!

 đầu xuân 77

 

Hãy nói cho dân tôi nghe.

 Hãy nói cho dân tôi nghe,

tiếng thét căm thù giặc Hồ.

Hãy nói cho dân tôi nghe,

những tiếng oán hờn Tàu Ngô.

 

Chiều đi lên Nam Quan,

Đạp trên những xác thù.

Tôi đã thấy, em đã thấy:

Rừng xanh thay lá, đất xưa đổi màu.

Con chim sâu nhỏ, máu trào qua mỏ,

Mắt ngó về Nam , ngã chết lìa đàn.

Đâu lịch sử Việt Nam quê ta,

Với nghìn năm Bình Ngô Đại Cáo.

Nay gặp thời chồn cáo, m èo hoang,

Nam Quan không còn liền xương mẹ.

Bản Giốc than khóc biệt cố hương.

 

Chiều đi qua Bản Giốc,

Khóc trên những oán hờn

Tôi đã thấy, anh đã thấy:

 Lạch nước tang thương, chảy trong khe đá,

Có bầy Hồ ly nhảy múa reo vui,

Ôi Bản Dốc, ôi Lão Sơn,

Thác mốc ngàn xưa Bắc, Nam định phận.

Nay rừng tàn phơi ra khố đỏ.

Máu hoà lệ đổ xuống quê hương.

Người dân Việt nằm chết cô đơn.

 

Việt Nam ơi, Việt Nam ơi

Hãy nói cho dân tôi nghe,

tiếng thét óan thù giặc Hồ,

Hãy nói cho dân tôi nghe,

tiếng thét căm hờn giặc Ngô.

 

Chiều đi thăm Trường Sa,

khóc trên những sóng vàng,

Tôi đã thấy tôi đã thấy

Người dân Nam chết lìa tổ ấm..

Chiều đi thăm Hoàng Sa,

đứng trên những xác thù,

Tôi đã thấy, tôi đã rõ

từng ngọn gió nam theo hồn tử sỹ,

đứng giữa trời, liều chết giữ non sông.

Ôi nắng vàng trong biển sóng quê ta,

Mẹ ôm con trong giấc ngủ ngàn năm trước,

Cha nuôi con bằng dòng máu vạn năm sau.

 Nay gặp thời chồn cáo tô son,

Chúng dâng đất Nam cho bành trướng ngoại tộc.

 

Hãy nói cho dân tôi nghe,

thịt xương này là của mẹ của cha,

Hãy nói cho dân tôi nghe,

đất nước này  là của toàn dân ta.

Chiều đi lên cao nguyên,

khóc trên những nấm mồ,

Tôi đã thấy, tôi đã thấy

bọn Hồ cộng buôn xác dân Nam..

Chiều đi lên Đắc Nông,

khóc bên mái nhà Rông

Tôi đã thấy, tôi đã khóc.

Ánh nắng Vàng tắt dưới đêm đen

Việt cộng về, binh tàu sang

Tìm đâu cho thấy ngày mai hoa nở.

 

Việt Nam ơi, ta không đợi chiến tranh,

Viêt Nam ơi, ta chỉ trông hòa bình.

Hãy cùng đứng lên cho vơi dòng lệ,

Hãy cùng đứng dậy dựng lại quê hương.

 

Bảo Giang 2003

 

Mời bạn đọc nhớ đón xem Tình Nước tập 2.  đã phát hành

Bình luận về bài viết này